Flash Fun

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Kẻ ở, người đi

Sáng nay, Thuỷ, anh Thành và Hường đến để đón anh Minh tại lò thiêu BHH tranh thủ thắp nhang cho anh lần cuối nhưng không kịp. Mấy hôm nay đầu óc mình lúc nào cũng nhớ anh như mất đi người thân của mình. Nhớ mấy lần họp lớp 2 anh em hay ngồi gần nói chuyện, nhìn bề ngoài tếu táo, nhưng anh nói chuyện rất tâm lý, Thuỷ cũng đồng ý với Thành về việc lập quỹ hỗ trợ cho các trường hợp khó khăn, đặc biệt là hai cháu con anh Minh.
Cầu mong linh hồn anh sớm được siêu thoát.

CHÀO MỌI NGƯỜI

Nghe lời Mỹ Hiệp, Chi thông báo đây: Tối nay Chi, Thủy Ngầu (lớp 10), Thùy ròm (Lớp 9) sẽ lên tàu vô SG. Lâu lâu rủ đi, mỗi người mỗi việc. Chắc CN Chi sẽ ghé nhà anh Minh. Đọc bài của Tiến Thành và Hiệp giờ đang khóc nè ...

Chi cũng có vấn đề về tim, nghe nói anh Minh bị tim nên sợ đi khám luôn. Thật đó.

Chúc mọi người vui khỏe.

CẬP NHẬT THÔNG TIN

Gửi: Thành viên Lớp 7K9.

Hôm nay, một thành viên của lớp mình đã trở về với cát bụi. Hay tin Anh vĩnh viễn ra đi ai cũng bất ngờ, hỏi lại "sao kỳ vậy?"...Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mỏng manh!!!...

Lúc đến thắp nhang cho Anh, nhìn tấm hình anh tươi cười mà ...bạn bè lại chảy nước mắt. Từ đây, trong các buổi họp mặt lớp mình đã thiếu mất một thành viên cốt cán, luôn làm cho không khí sôi động hơn bởi những câu nói vui, những "màn đấu mỏ" với Hằng và gương mặt Anh lúc nào cũng như cười...

Hiệp nhớ mãi hình ảnh của Anh trong lần giúp Hiệp "bắn đạn thật" trên Trường bắn Thủ Đức năm nào, dáng đi của anh và cả nụ cười của anh nữa... chắc là các bạn trong lớp mình và người thân của anh vẫn luôn giữ mãi hình ảnh của Anh trong lòng mình.

Nhìn những tấm hình đám tang Anh sáng nay do Tiến Thành chụp mà sao thấy buồn quá, do khách quan mà giờ phút cuối tiễn Anh đi có ít bạn bè tham dự, nhưng mọi người đề biết và nhớ đến Anh...

Như Phượng đã nói trong buổi họp mặt ngày 21/03/2012 ở Khu du lịch Văn Thánh " Mấy lần họp mặt không đến được, bây giờ muốn gặp Anh Minh không còn gặp được nữa", vậy thì các bạn ơi!
Ai còn những gì chưa nói với nhau thì hãy nói lên đi;
Khi còn có thể gặp mặt nhau thì hãy tranh thủ mà gặp mặt;
Những gì chưa làm thì làm ngay đi, chuyện hôm nay chớ để ngày mai, vì đâu biết rằng ngày mai sẽ ra sao...
Đừng để sau này lại hối tiếc "phải chi..."

Hiệp có đề nghị thế này:
Các Thành viên  lớp mình nên thường xuyên lên blog, không chỉ đọc thôi mà hãy đưa thông tin về bản thân mình lên blog nếu không viết bài được, từ đó bạn bè gần xa đều có thể biết được thông tin của nhau.
Ví dụ như : Tháng 03 này H ...vẫn khỏe, đi làm bình thường, hôm qua mới họp mặt với các bạn T...TT...tại...Vào Lễ 30/4 này sẽ đi du lịch nước ngoài ( campuchia, Thái Lan...)
Không cần viết nhiều, vài dòng để các thành viên trong lớp cập nhật thông tin thôi;
Các bạn ủng hộ nha!!!

TỐNG THỊ MỸ HIỆP

Thứ Sáu 23 tháng 3 năm 2012

Các anh chị thân mến,
Hôm nay, xem như em đại diện lớp 7K9 của chúng ta đến chào tiễn biệt anh Minh.
Buồn lắm!!! Nhìn thấy cảnh thằng nhóc 8 tuổi cầm hình Bố Minh của nó mà nước mắt em tự nhiên rơi, không kiềm chế được.
Từ hình ảnh đó, Em xin phép có đề nghị này các anh chị có thể xem xét được không?
Lớp ta có thể lập ra 1 quỹ riêng , xem như quỹ tương trợ gì đó. Các anh chị nào có điều kiện sẽ đóng góp vào quỹ này (mỗi tháng, mỗi năm... đóng góp 1 ít, nhiều người góp trong thời gian dài sẽ thành nhiều). Hàng năm, vào dịp cuối niên học, đại diện lớp sẽ chuyển một phần làm quà tặng cho các cháu là con của các thành viên lớp có hoàn cảnh khó khăn. Cố gắng động viên các cháu đến khi học xong Đai học...
Sáu Gà ơi, hôm nay Thành cố gắng "lôi" điện thoại ra chụp hình vòng hoa của Sáu viếng anh Minh(đi trước vòng hoa của lớp luôn đó).Ráng mở mắt to ra xem nhe.
Tiến Thành
Những hình ảnh ghi nhận được vào 5.30am ngày March 23rd,2012 tại nhà anh Phạm Minh.
Tiến Thành

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

THẬT BUỒN !

!!! ???
Nhận được tin mà lòng quá bàng hoàng. Mới gặp nhau đây mà giờ kẻ ở người đi ... Chi không vào đi viếng anh Minh cùng anh chị em hôm nay được, rất tiếc ! Nhưng sẽ sắp xếp cuối tuần vào ghé nhà anh thắp nén nhang. Nhờ mọi người thay mặt 7k9 nói lời từ biệt nhé.

Ngọc Chi

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

THÔNG BÁO

Các bạn lớp 7K9 thân mến. Trưa nay tôi cùng với Anh Thành (lớp trưởng) đã đến nhà Anh Minh (83/32 Đinh Bộ Lĩnh, Phường 26, Quận Bình Thạnh) nhìn mặt Anh Minh lần cuối trước khi Anh đi về cõi vĩnh hằng.

Xin thông báo đến Anh Chị Em lớp 7K9 gần xa: Tang lễ Anh Phạm Minh:
  - Lễ nhập quan: 14h00 ngày 20/03/2012
    Linh cữu quàn tại nhà riêng: 83/32 Đinh Bộ Lĩnh, Phường 26, Quận Bình Thạnh, TP Hồ Chí Minh
  - Lễ động quan: 05g30 ngày 23/03/2012
(Thông tin từ gia đình, chưa có cáo phó chính thức)

Lớp 7K9 sẽ tổ chức lễ viếng vào lúc 11g30 ngày 21/03/2012. Mong các bạn gần xa thông báo cho nhau và sắp xếp thời gian để viếng Anh Minh lần cuối và chia buồn cùng gia đình.

TUẤN


   

TIN BUỒN .... TIN BUỒN

Sáng nay nhận được tin Anh PHẠM MINH đã mất lòng quặn đau! Một người Anh, một người bạn đã từ bỏ chúng ta.

Anh Minh sáng nay đi làm bị đột quỵ, cơ quan đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Sài gòn, nhưng không qua khỏi. Anh Minh đã vĩnh viễn ra đi.

Hiện chưa có cáo phó chính thức. Xin thông báo đến toàn thể các bạn lớp 7K9 gần xa được biết, để thu xếp viếng Anh Minh lần cuối và chia buồn cùng gia đình.

Sẽ thông báo cụ thể hơn khi có tin mới

TUẤN

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

VÔ THƯỜNG ,VÔ THƯỜNG ...

Ối trời ơi , Mới có mấy ngày mà nhiều bài hay quá . Chẳng biết cảm ơn thế nào , thôi tặng tất cả các bạn một bông hoa nhé .

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

SUU TAM

With money you can...
  • With money you can buy a house, but not a home.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được ngôi nhà, nhưng không mua được mái ấm
  • With money you can buy a clock, but not time.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được đồng hồ, nhưng không mua được thời gian
  • With money you can buy a bed, but not sleep.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được cái giường, nhưng không mua được giấc ngủ
  • With money you can buy a book, but not knowledge.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được quyển sách, nhưng không mua được kiến thức
  • With money you can buy a doctor, but not good health.
    Với đồng tiền, bạn có thể trả cho bác sĩ, nhưng không mua được sức khoẻ
  • With money you can buy a position, but not respect.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được địa vị, nhưng không mua được lòng kính trọng
  • With money you can buy blood, but not life.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được máu, nhưng không mua được cuộc sống
  • With money you can buy sex, but not love.
    Với đồng tiền, bạn có thể mua được tình dục, nhưng không mua được tình yêu

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Cảm ơn!

Mình rất vui.
Cảm ơn Tuấn và các bạn nam lớp 7k9 đã nhớ và chúc mừng ngày 8/3 cho phái nữ lớp mình.
Mặc dù hôm qua mình thật bất ngờ và hạnh phúc( vì đây là lần thứ 2 từ lúc lập gia đình đến nay-hơn 20 năm, ông xã mình mới tặng quà cho mình đó)-một chiếc bàn trang điểm thật đẹp; Mình cảm thấy hạnh phúc hơn khi nhận được lời chúc của các bạn nam lớp mình.

Hồng Ngọc ơi!!!
Chúc mừng Sinh Nhật bạn nhé.
Chúc Ngọc luôn mạnh khỏe, tươi trè và luôn HẠNH PHÚC!

Hường


Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

CHÚC MỪNG NGÀY 8/3

Chúc mừng các bạn nữ lớp 7K9 nhân ngày 8/3

Chúc các bạn gặp nhiều may mắn, nhiều hạnh phúc, nhiều niềm vui, nhiều điều tuyệt diệu hơn bao giờ hết.
Chúc các bạn nhận đư­ợc nhiều quà, nhiều hoa, nhiều lời khen, lời chúc trong ngày hôm nay.

TUẤN

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2012

Hạ hồi phân giải


 
 Măng Tây - Ai mà ngờ ?
 
 Image 
Mẹ tôi đã dùng nước sinh tố măng tây, sáng 4 muỗng súp và tối cũng 4 muỗng từ hơn 1 tháng nay. Bà đang phải uống thuốc hóa trị cho bệnh ung thư màng phổi giai đoan 3 về và số lượng tế bào ung thư của bà từ 386 đã xuống 125 trong tuần vừa qua. Vị bác sĩ chuyên gia có nói là bà không cần phải đến gặp ông ta trong 3 tháng tới đây.
 BÀI BÁO : Nhiều năm trước đây, tôi có gặp một người đang đi tìm măng tây cho người bạn bị bệnh ung thư. Anh ta đưa tôi một bản sao bài báo tựa đề “Măng tây cho bệnh ung thư”, được đăng trên tờ Cancer News Journal, tháng 12 năm 1979. Tôi chia sẻ cùng các bạn ngay bây giờ như anh ta đã làm với tôi : tôi là một nhà hóa sinh và chuyên về liên quan giữa chế độ ăn kiêng và sức khỏe trên 50 năm rồi. Nhiều năm trước, tôi có biết về sự khám phá của ông Richard R. Vensal, D.D.S, rằng măng tây có thể chữa khỏi bệnh ung thư. Từ đó đến giờ, tôi đã hợp tác với ông ta cho dự án của ông ta. Chúng tôi đã thu thập được rất nhiều trường hợp rất triển vọng.
 Sau đây là vài thí dụ : Trường hợp thứ 1 : Một người đàn ông gần như là không còn hy vọng gì với bệnh Hodgkin (một loại bệnh ung thư về mạch bạch huyết) đã hoàn toàn mất hết năng lực. Một năm sau khi chữa trị bằng liệu pháp măng tây, các bác sĩ của ông ta không thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của bệnh ung thư và anh ta trở lại làm việc thật hăng hái. Trường hợp thứ 2 : Một thương gia thành đạt ở tuổi 68 đã bi bệnh ung thư bàng quang từ 16 năm rồi. Sau nhiều năm điều trị, kể cả xạ trị không kết quả, ông ta chuyển qua măng tây. Sau 3 tháng, các xét nghiệm cho thấy khối u trong bàng quang đã biến mất và thận của ông ta hoạt động bình thường Trường hợp thứ 3 : Một người đàn ông bị ung thư phổi. Vào ngày 5 tháng 3 năm 1971, ông ta được đưa lên bàn mổ nhưng vì căn bệnh đã phát triển quá nhiều nên không thể tiến hành cuộc giải phẫu được. Các bác sĩ tuyên bố trường hợp của ông ta không còn hy vọng gì. Vào ngày 5 tháng 4, ông ta nghe nói đến liệu pháp măng tây và bắt đầu uống ngay tức thì. Đến tháng 8, các phim X quang cho thấy các dấu hiệu của bệnh ung thư đã biến mất và ông ta trở lại công việc kinh doanh của mình. Trường hợp thứ 4 : Một phu nữ bị bệnh ung thư da từ nhiều năm. Sau đó bệnh này đã chuyển sang nhiều hình thức ung thư khác nhau mà vị bác sĩ chuyên gia cho là đã phát triển nhiều rồi. Sau 3 tháng dùng măng tây, vị bác sĩ chuyện gia cho biết da bà ta trông rất tốt và không còn các vết tổn thương nữa. Bà này còn cho biết liệu pháp măng tây còn chữa căn bệnh thận của bà, mắc phải từ năm 1949. Bà ta đã làm 10 cuộc giải phẩu lấy sỏi thận và bà cũng nhận được trợ cấp từ chính phủ về tình trạng thận không thể giải phẩu ở giai đoạn cuối. Bà quy cho liệu pháp măng tây đã chữa khỏi bệnh thận của bà. Tôi không ngạc nhiên lắm vế các kết quả, vì theo “Các yêu tố về materia medica” được xuất bản vào năm 1854 do một ông Giáo sư của Trường Đại học Pennsylvania, nói rõ là măng tây là một phương thuốc dân gian để làm tan các sỏi thận. Hãy chú ý đến ngày tháng ! Chúng tôi còn có nhiều trường hợp khác nữa nhưng ngành y tế đã can thiệp vào việc chúng tôi thu thập các hồ sơ. Vì thế chúng tôi mới kêu gọi các độc giả hãy phổ biến các thông tin rất hữu ích này để giúp đỡ chúng tôi thu thập thật nhiều chứng cứ về các thành tích bệnh sử để áp đảo các người hoài nghi của ngành y tế cho một thứ liệp pháp rất không thể tin được, đơn giản và tự nhiên này. Về cách chữa trị, măng tây phải được nấu chín trước khi dùng vì thế măng tây đóng hộp vừa tươi và tiện lợi. Tôi có liên hệ với 2 công ty đóng hộp măng tây , Giant và Stokely, và tôi rất hài lòng vì 2 nhãn hiệu này không có sử dụng thuốc trừ sâu hoặc hóa chất bảo quản. Bỏ các cọng măng tây vào máy xay sinh tố và đánh cho nhừ, sau đó cất vào trong tủ lạnh. Cho người bệnh uống 4 muỗng canh, 2 lần trong ngày, sáng và chiều tối. Thường thì sau 2 - 4 tuần người bệnh sẽ thấy sức khỏe được cải thiện. Người bệnh cũng có thể pha loãng trong nước nóng hoặc nước lạnh để uống. Liều lượng này được ấn định căn cứ trên các thí nghiệm thực tế nhưng dung lượng nhiều hơn cũng không có hại gì hết mà đội khi rất cần thiết trong vài trường hợp. Với tư cách là một nhà hóa sinh, tôi tin chắc rằng câu châm ngôn cổ xưa rằng “ Cái gì điều trị được thì có thể phòng ngừa được”. Căn cứ theo lý thuyết này mà vợ chồng chúng tôi thường dùng purée măng tây như là thức uống trong các bữa cơm. Chúng tôi dùng 2 muỗng canh được pha trong nước để hợp khẩu vị của chúng tôi cho các bữa ăn sáng và tối. Tôi thì thích uống nóng trong khi vợ tôi thì thích lạnh. Từ nhiều năm rồi chúng tôi thường cho xét nghiệm máu trong các lần kiểm tra sức khỏe. Trong lần kiểm tra máu sau cùng do một ông bác sĩ chuyên về dinh dưỡng liên quang đến sức khỏe, cho thấy có nhiều cải thiện đáng kể trong các thành phần trong máu khác với lần trước đó và chúng tôi có thể khẳng định rằng các cải thiện đó không do cái gì khác hơn là măng tây.
 Với tư cách là một nhà hóa sinh, tôi có làm một nghiên cứu sâu rộng về các nét đặc trưng của các bệnh ung thư và các phương pháp chữa trị được đề nghị. Và với kết luận cuối cùng, tôi tin chắc rằng măng tây phú hợp nhất cho các lý thuyết về ung thư. Măng tây có chứa một số lượng lớn protein gọi là histones mà tôi tin là rất tích cực trong kiểm soát sự phát triển của tế bào. Vì lý do đó, tôi tin là ta có thể nói măng tây có chứa một chất mà tôi tạm gọi là chất bình thường hóa cho sự phát triển tế bào. Tầm quan trọng của tác động trên bệnh ung thư cũng không khác như là nhiệm vụ của một loại thuốc bổ cho cơ thể. Không để ý đế lý thuyết, trong hoàn cảnh này, măng tây được dùng theo đề nghị của chúng tôi, là một chất vô hại. Cơ quan FDA (Cơ quan kiểm tra thực phẩm và dược phẩm của Hoa Kỳ) không có lý do gì ngăn cản bạn dùng một thứ mà chỉ có đem lại điều tốt mà thôi. Viện Nghiên Cứu Ung Thư Hoa Kỳ đã báo cáo là trong măng tây có chứa chất glutathione, được xem như là chất chống sinh ung thư và chống oxy rất hiệu nghiệm. )
 (VLP dịch)
                                                                                                      

Sưu Tầm (tt)

Ai khen mình vậy ta? Thích quá nên sưu tầm nữa nè...hehehe
Mời các bạn hãy nghe câu chuyện sau đây .
 

 
Chỉ có Vợ Tôi....
             

 
Chuyện xảy ra tại một trường đại học
Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,
"Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?"
Một nam sinh bước lên.
Giáo sư nói, "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể dời bỏ".
 Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân...
Giáo sư nói: "Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!"
 Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm.
Giáo sư lại nói: "Em hãy xoá thêm một người nữa!".
Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp.

Giáo sư nói tiếp:"Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp..... 

Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba cái tên,
bố mẹ, vợ, và con. 

Cả giảng đường im phăng phắc,
mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư,
cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!! 

Giáo sư bình tĩnh nói tiếp:
"Em hãy xóa thêm một tên nữa!" chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn...
.anh đưa viên phấn lên.....
 gạch đi tên của bố mẹ! 
"Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!",
tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
 chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết
 gạch bỏ tên của đứa con trai...
Và anh bật khóc thành tiếng,
 dáng điệu vô cùng đau khổ.

Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: "Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó dời xa nhất?"

Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:"Theo thời gian, cha mẹ sẽ rời bỏ tôi mà đi, 
con cái khi trưởng thành,cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi,
 người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đờithực sự chỉ có vợ tôi!

Và cũng chính là người cằn nhằn tôi suốt ngày !!!

           


 

Cám ơn

Cám ơn bạn vì đã gởi bài Sưu tầm, nhiều điều hay và lý thú lắm... mong có được nhiều bài như vậy.

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

SƯU TẦM

BẬC THẦY VỀ NGỤY TRANG TRONG THIÊN NHIÊN


Từ những con ếch cho đến những con cá, từ côn trùng đến các loài chim...những bức ảnh này cho chúng ta thấy khả năng ngụy trang của động vật thật tuyệt vời. Chúng dùng chủ yếu hai phương thức: Giống về cơ bản và giống những điểm đặc biệt để ẩn mình trong thiên nhiên, tránh những kẻ săn mồi và để lừa con mồi.

Tắc kè đuôi lá

Tại vườn quốc gia Anda Spartak - Manta Diaz ở Madagascar,
một con tắc kè Sa-ta nằm trong đám lá, nếu không nhìn kỹ bạn rất dễ nhầm lẫn với một chiếc lá khô.

Cóc mặt lõm

Tại vườn quốc gia Armagh Kaya (Amacayacu), Colombia, một con cóc lõm mặt ẩn trong lá để trốn những kẻ săn mồi.

Con nhện nằm trên thân cây địa y

Tại vườn quốc gia Ira Wan, Thái Lan, một con nhện đang ẩn mình trên thân cây địa y, nếu không quan sát kỹ bạn khó phát hiện ra nó.

Cá bơn chấm sống ở đáy biển

Một chú cá bơn chấm nằm trên chiếc giường rải đầy các viên sỏi nhỏ.

Con bọ chét ẩn mình trong cát hồng

Con bọ chét ngụy trang trêm cát hồng giống cơ thể.

Con bọ ngựa đứng trên nhành hoa phong lan

Con bọ ngựa dường như đã trở thành một phần của của nhành hoa phong lan.

Báo tuyết Himalaya

Bạn có nhìn thấy chú báo tuyết Himalaya này không?

Bướm hoa Bạch Dương

Con bướm hoa Bạch Dương này đã tìm thấy nơi ẩn náu thật lý tưởng.

Cá Mục đại dương

Ngụy trang hoàn hảo của chú cá Mục đại dương.

Tắc kè đuôi lá phủ rêu

Con tắc kè đuôi lá phủ rêu ở vườn quốc gia Amber, Madagascar.

Châu chấu cây giống như chiếc lá

Một con Châu chấu cây giống như chiếc lá ở Costa Rica.

Ếch lá cao thủ

Cao thủ ngụy trang.

Ếch rêu Việt Nam

Chú ếch rêu Việt Nam hòa mình vào thiên nhiên.

Cú Brazil

Cú Brazil ẩn mình trên cây, sẵn sàng tấn công con mồi.

Ếch thủy tinh (kính)

Một cặp ếch kính tại vườn quốc gia Manu Lu.

Sưu Tầm (tt)

Thằng Ngốc
Tác giả: Đinh Công Bình

Tác giả là cư dân  Huntsville, AL. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Bao Giờ Trời Sáng”
Một du ký nhiều ý nghĩa khi thăm viếng Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.

Thật ra, nó có tên do cha mẹ đặt thật đẹp.  Phạm Bảo Long, con rồng quý của bố nó.  Nhưng cho tới bây giờ, cái tên mà nó được người ta gọi nhiều nhất lại không phải là Long.  Thay vào đó, nó đã trải qua rất nhiều tên khác nhau mà người ta đặt ra để gọi nó:  Ngu, Ngốc,  Mát, Tưng Tửng, Khờ, v.v…  Chẳng hiểu tại sao người ta sàng đi, sàng lại rồi ngừng ở chữ Ngốc!  Ngay cả anh chị của nó cũng gọi nó là Ngốc.  Trong một lần bốc đồng, thằng Lân, anh nó, đã láo lếu đổi chữ “Bảo” trong tên đệm của nó thành chữ “Ngoc”, thế là nó trở thành  Phạm (Ngoc) Long!  Vài năm trôi qua, tiếng Việt của thằng Lân khá hơn, nên đã “đội mũ”, “đeo kiếm” để “Ngoc” chính thức trở thành “Ngốc”.    Ông bà Phan, bố mẹ nó, mặc dầu cố tránh nhưng vì quen tai, lâu lâu cũng gọi nó là Ngốc.
Mà này, không những nó không giận mà ngược lại, nó có vẻ vui khi thấy người xung quanh có những trận cười khi gọi nó là Ngốc.  Nói cho bằng đúng, trong trí khôn chậm chạp của nó, nó chả biết giận.  Cho tới hôm nay, trí khôn trong thân hình gần 30 tuổi của nó tương đương với trí khôn của đứa bé 8, 9 tuổi.
Những mẩu đàm thoại hằng ngày giữa nó với anh chị hoặc bố me đều là những câu đơn sơ, vô tội vạ.  Những câu tiếng Việt “ba rọi”, ngây thơ của nó có lúc đã trở thành những câu nói thật tức cười.  Ông bà Phan còn nhớ thời kỳ Lân, Lan, và nó mới học tiếng Việt, chúng nó thích ngồi xem những băng truyện cổ tích Việt Nam.  Một hôm ba anh em đang xem phim với bố, tới đoạn nghe một nhân vật trong phim dùng chữ “cụ ông”, “cụ bà”, thằng Lân thắc mắc hỏi bố hai chữ đó có nghĩa là gì.  Ông Phan ôn tồn:
- “Cụ” là một lời lễ phép được dùng khi nói chuyện với một người già, một “old person”.
Lập tức, thằng Lân nhìn bố rồi nói một cách khôi hài:
- Cụ Bố.
Vừa lúc đó thì bà Phan từ trong bếp bước vào phòng khách, chưa kịp nói gì thì thằng Ngốc đã đứng lên chỉ vào mẹ rồi nói lớn:
- Cụ Mẹ!
Bà Phan tá hỏa.  Trợn trừng đôi mắt giận dữ:
- Chúa ơi, đứa nào dậy thằng Ngốc nói tục!
Anh em thằng Ngốc chẳng hiều tại sao mẹ giận.  Riêng ông Phan thì vừa ôm bụng cười vừa giải thích.  Bà Phan thở phào nhẹ nhõm sau khi biết rằng đó chỉ là một câu nói vô tội vạ, rất “ngố”, của thằng Ngốc.
Rồi thằng Ngốc cũng được cắp sách đi học.  Cũng may mà nước Mỹ có chương trình học tập cho những đứa trẻ như nó.  Nếu gia đình ông bà Phan không tỵ nạn sang đây thì chắc nó chẳng bao giờ được biết đến ghế nhà trường.  Nó cũng mang về những phiếu điểm và phần thưởng cuối năm nhưng bố mẹ nó chỉ xem cho qua rồi bỏ sang một bên.  Cũng may mà nó không đủ khôn để nhận ra sự thất vọng của bố mẹ khi so sánh phiếu điểm của nó với của Lân và Lan, chị nó.  Cũng may mà nó không nghe, hay ít nhất, không hiểu những lời than van của ông bà Phan khi nói về nó.  Đối với ông bà, thì thằng Lân và con Lan rồi đây sẽ là niềm hãnh diện, sẽ là ông này bà nọ, sẽ có nhà cao cửa rộng, sẽ là đìểm để ông bà tựa nương lúc tuổi già, còn thằng Ngốc thì chắc mãi mãi sẽ chỉ là một gánh nặng mà họ sẽ không bao giờ có hy vọng trút bỏ được!
Ngày tháng trôi qua, thằng Ngốc cứ thế ăn no chóng lớn.  Trí óc nó chậm phát triển nhưng  thân thể thì càng ngày càng nảy nở.  Từ năm 14 tuổi nó đã cao hơn các anh chị nó cả cái đầu.  Nó chẳng làm được những việc lớn nhưng ngược lại, rửa chén, quyét nhà, rửa xe, nói chung là những việc lặt vặt không cần tính toán thì nó làm giỏi hơn cả Lân và Lan.  Thằng Ngốc lại chẳng mấy khi bị bệnh.  Một trong những niềm vui của nó là đi nhặt ống loong cho nhà thờ.  Có những ngày mưa, nó ướt như chuột lột, thế mà nó chả ốm đau gì cả!  Rồi khác với các anh chị và những đứa trẻ cùng tuổi, nó chẳng bao giờ đòi hỏi bố mẹ phải mua cho nó thứ gì.  Đôi giầy ba ta và vài bộ quần áo mua trong Wal-Mart hoặc mua lại trong chợ bán đồ cũ cũng đã quá đủ.   Thằng Ngốc chẳng màng tới những chuyện đã xảy ra hôm qua hay những bất trắc có thể đến ngày mai.  Nó sống hoàn toàn cho hiện tại.  Đó hình như cũng là mối đau đớn của bố mẹ nó.
Năm 19 tuổi thằng Ngốc “tốt nghiệp” trung học.  Nó cũng đội mũ, mặc áo ra trường như các anh chị.  Nó thấy bố mẹ, nhất là mẹ, rươm rướm nước mắt khi nó ôm mảnh bằng tốt nghiệp đến.  Nó đâu có đủ trí khôn để phân tách xem đó là những giọt nước mắt vui hay buồn.  Nó đâu biết rằng ngày Lân và Lan ra trường bố mẹ nó vui bao nhiêu thì sau buổi ra trường của nó, bố mẹ nó buồn bấy nhiêu.  Có lẽ buồn nhất là vì bố mẹ nó không thể khoe với bất cứ ai là nó sẽ theo ngành gì và đã được trường nào nhận cho học.  Mai đây, nó sẽ làm gì để sống?  Ông bà sẽ phải nuôi, phải hầu hạ nó đến bao giờ? Khi ông bà về già, sau khi ông bà chết, thì ai sẽ nuôi nó?
Sau ngày “ra trường”,  để nó lanh quanh ở nhà cũng thấy uổng, ông Phan bảo nó xuống tàu theo ông đi đánh tôm ở vịnh Mễ Tây Cơ.  Nó không lái tàu được, không vá lưới được, nhưng ông nhận thấy công việc nhặt tôm và khuân vác thì nó làm bằng mấy người khác.  Thêm vào đó, nó chẳng phàn nàn và cũng chẳng đòi hỏi “tiền phần” như những người làm công khác.  Ngày qua ngày, nó chỉ biết ăn, ngủ, rồi nhặt tôm.  Cuối tuần sau khi bán tôm xong, bố nó chở nó đi ăn McDonald’s rồi cho nó năm đồng.  Nó cầm tiền về khoe mẹ rồi bỏ vào con heo đất để Chúa Nhật lại “mổ” heo mang lên bỏ vào thùng từ thiện trong nhà thờ - cái thói quen mà mẹ đã tập cho nó từ bé.
Đi biển với bố được năm năm thì trận bão Katrina thổi vào thành phố nơi gia đình nó cư ngụ.  Sau những ngày chạy bão, gia đình nó trở về trong cảnh nhà tan tàu nát!  Chẳng biết làm gì khác để sống, bố nó cố sửa lại con tàu để đi làm hầu có tiền trang trải chi phí nhà cửa.  Các anh chị của nó đã thành công, cả hai đều đã lập gia đình, công việc ngon lành, nhà lớn, xe hiệu nhưng khi bố hỏi mượn tiền để sửa lại căn nhà hư hại thì cô cậu thoái thác.  Năn nỉ mãi, cô cậu gởi về cho bố mẹ được vài trăm bạc rồi im luôn!  Nhìn lại những năm tháng ông bà hy sinh bòn nhặt từng đồng để gởi cho cô cậu trang trải tiền ăn, tiền học, tiền tiêu, tiền xe, tiền chưng diện… Ông bà thở dài, tự an ủi, thôi.. nước mắt chảy xuôi….
Với số tiền vay mượn và ít tiền giúp đỡ của chính phủ liên bang cùng với công sức của ông và thằng Ngốc, sau gần một năm sửa chữa, con tàu cũng ọc ạch chạy ra biển.  Thôi, cứ sửa tạm để đi làm rồi khi có tiền sẽ tu bổ lại những chỗ còn tạm dùng được.  Ông Phan tự an ủi thế.
Thả mẻ chã đầu tiên được vài tiếng, mặc dầu biết là nó không lái tàu được nhưng ông Phan cũng nhờ thằng Ngốc đứng cầm tay lái để con tàu khỏi quay rồi ông và chú làm công ra phía sau kéo chã.  Sóng khá lớn, con tàu vật vã trên ngọn sóng làm cho việc kéo chã thật khó khăn.  Gần mười phút sau thì bọc tôm khổng lồ mới được đưa lên lơ lửng trên sàn tàu.  Nhìn bọc bôm cá to bằng nửa chiếc xe hơi, ông Phan vui ra mặt.  Vạn sự khởi đầu nan nhưng mẻ lưới đầu tiên mà trúng như thế này thì đúng là tổ đãi!  Sau chuyến này chắc ông sẽ trả được một phần nợ, sắm sửa thêm được những thứ cần thiết, thậm chí ông có thể xẻo ra vài trăm đô tặng riêng vợ để bà Phan có thể mua được vài bộ quần áo thay thế cho những bộ đã bị bão cuốn đi.  Hình dung khuôn mặt rạng rỡ của vợ khi cầm tiền đi shopping, ông quên cả sóng gió, quên cả mệt. 
Bình thường nếu  không có sóng gió, và khi bọc tôm đã được treo lủng lẳng trên sàn tàu, ông Phan chỉ cần cởi sợi dây cột đuôi bọc tôm thì khối tôm cá sẽ tuôn ra thành một đống trên sàn tàu.  Khổ nỗi sóng lớn quá.  Bọc tôm cứ lắc qua bên này, quật sang bên kia.  Ông Phan cầm sợi dây thừng đã cột sẵng trên bọc tôm, cố giữ để nó đừng vùng vẫy theo ngọn sóng.  Đang vật lộn với bọc tôm thì… ẦM, cây cần cẩu dùng để cẩu bọc tôm bị gẫy.  Nó gẫy ở ngay đoạn ông chưa có tiền sửa! 
- Lạy Chúa tô..i…
Tiếng la thất thanh chưa dứt thì bọc tôm cá ngàn cân quật ông Phan vào thành tầu.  Đầu ông vẹo về một bên còn phần thân thể từ bụng trở xuống thì bị kẹt bên dưới túi tôm cá - tựa như con voi đè lên con nai gầy.  Con tàu vẫn tiếp tục vùng vẫy.  Cố gắng hết sức mà sau gần năm phút chú làm công vẫn không thể cứu ông Phan ra khỏi núi tôm cá.  Ngoài thằng Ngốc ra thì chẳng ai có thể giúp chú trong lúc này.  Chú làm công chạy vào phòng lái, vội vã cột lại dây để tay lái khỏi quay rồi lôi thằng Ngốc ra phía sau cứu bố nó.   Bình thường nó đã khỏe hơn người nhưng hôm nay, trong lúc khẩn cấp này, hình như sức mạnh của thằng Ngốc được tăng lên gấp đôi.  Nó hết đẩy rồi lại kéo bọc tôm để chú làm công tìm cách giải thoát bố nó.  Khoảng gần năm phút sau hai chú cháu mới lôi được ông Phan ra khỏi đống tôm cá và khênh ông  trong phòng lái.  Ông Phan vẫn bất tỉnh.  Trong bộ quần áo ướt tanh mùi tôm cá, thân hình gầy gò đen đủi của ông thoi thóp thở!  Chú làm công đã liên lạc với Coast Guard và máy bay cấp cứu đang trực chỉ về phía con tàu khốn khổ.  Một giờ sau thì ông Phan được trực thăng mang thẳng vào bệnh viện.  Chú làm công lái con tàu và mang Ngốc về đất liền cho mẹ nó.
Kể từ ngày đó, Ông Phan bị liệt từ thắt lưng trở xuống.  Hai cánh tay ông còn cử động được nhưng chỉ cử động một cách rất yếu ớt. Ngay cả việc dùng muỗng  xúc cơm ông cũng phải nhờ đến bà Phan hoặc thằng Ngốc giúp.  Rồi ông bà không có bảo hiểm nên tiền bán chiếc tàu cũng chỉ đủ trang trải ít chi phí trong vài tháng.  Bà Phan bắt buộc phải trở lại công việc cạy sò, lột tôm cho một hãng bào chế hải sản gần nhà nhưng với số tiền thu nhập ít ỏi, cuộc sống gia đình ông bà vẫn thiếu trước hụt sau.  Vài trăm ngàn nợ bệnh viện chẳng biết bao giờ mới trả được?  Thông cảm với hoàn cảnh của ông bà Phan, bệnh viện đã cho ông bà cơ hội trả góp mỗi tháng vài trăm đồng.  Nhưng mặc dù vài trăm, với tình trạng này, một ngày rất gần đây chắc ông bà Phan cũng đành phải chạy nợ!  Thằng Lân và con Lan có mang gia đình về thăm nhưng được khoảng hai tuần thì cũng phải ai về nhà nấy.
Rồi thằng Ngốc lại có công việc mới.  Sau vài tuần được mẹ chỉ dẫn, nó đã giúp được mẹ đút cơm, thay tã, bế bố cho mẹ tắm rửa v.v...  Những lúc cần mua bình sữa, bó rau, cuộn giấy, mẹ nó viết vào tờ giấy, đưa tiền rồi nhờ nó đạp xe ra tiệm tạp hóa ở đầu đường gần nhà mua cho bà.  Ông chủ tiệm tạp hóa biết nó từ bé và biết rõ hoàn cảnh hiện tại của bố mẹ nó nên bao giờ cũng nhiệt tình giúp mỗi khi nó ra mua đồ.  Bà Phan thầm nghĩ, cũng may mà có thằng Ngốc, cũng may mà trời cho nó to lớn có sức khỏe; bằng không, chẳng sao mà bà có thể lo cho ông Phan như thế này được - nhất là những lúc phải bế ông từ chỗ này đến chỗ khác.  Ông bà Phan đã nhiều lúc tự hỏi không hiều vì nó quá khờ khạo, quá Ngốc, hay vì nó thật tâm thương ông bà nên đã không nhận ra hoặc không ghê tởm sự thối tha bẩn thỉu mỗi khi làm vệ sinh, thay tã cho bố nó?
Ông Phan sống trong tình trạng này được ba năm thì sức khỏe yếu dần.  Mặc dầu vẫn được chăm sóc kỹ lưỡng, ông thường xuyên bị lở loét, xưng phổi, cao áp huyết, và những bệnh liên quan đến hô hấp.  Gia đình hai đứa con lớn, vì nhiều vấn đề, ít khi về thăm ông bà.  Những kỳ vọng mà ông bà đã đặt vào Lân và Lan mười mấy năm trước chắc sẽ không bao giờ thành sự thật!  Sự chu đáo của bà Phan  và của thằng Ngốc có làm cho ông vui nhưng cũng không thể nào xóa đi được sự tuyệt vọng mỗi khi ông nghĩ về bệnh tật của mình!  Ông biết bà Phan và thằng Ngốc, qua con mắt trìu mến ngây thơ của nó, vẫn muốn ông hiện hữu trên đời này.  Mặc dầu vất vả trăm bề nhưng vợ ông và thằng Ngốc không bao giờ than van khi phải giúp đỡ hầu hạ ông .   Những năm tháng nằm liệt trên giường bệnh, ông đã hiểu rõ và nhận ra đâu là nghĩa, đâu là hiếu.  Ông nhận ra rằng thằng Ngốc không phải là gánh nặng mà ngược lại nó là người con duy nhất đã, đang, và sẽ gánh những gắnh nặng cho ông bà.
Trong một đêm trằn trọc, nằm ôn lại những ngọt bùi cay đắng của cuộc đời, ông bà Phan nhận ra rằng trong cuộc đời gần 30 năm, họ chưa thấy thằng Ngốc đòi hỏi bất cứ điều gì.  Chưa bao giờ nó đòi hỏi ông bà, hay những người chung quanh, phải như thế này, phải như thế nọ.  Trong con người bao dung, trong ánh mắt thơ ngây, nụ cười nhân ái, hình như có lúc nó đã gián tiếp nói với ông bà rằng “con không phải là đứa trẻ thông minh, lanh lẹ, như bố mẹ mong muốn.  Nhưng con là con của bố, là con của mẹ.  Con không chọn để được sinh ra làm một thằng “Ngốc”,  ngay cả cái tên “Ngốc” cũng do người ta gán cho con chứ không phải do con chọn.  Vậy con xin bố mẹ thương và chấp nhận con như con thương và chấp nhận bố mẹ…..” Ông bà Phan nhìn nhau ứa nước mắt.  Phải rồi, cả đời, thằng Ngốc đã cho nhiều hơn nhận.  Nó cho mà không bao giờ đòi hỏi một điều kiện.  Tình yêu mà nó dành cho mọi người là một tình yêu tuyệt đối, chân thật, không vụ lợi.  Trong tim của thằng Ngốc chất chứa tình yêu của vị thánh hiền.  Nó đã dạy cho ông bà bài học tình yêu.  Qua sự bao dung của nó, người chung quanh, nếu để ý, sẽ nhận ra rằng, con người khôn hay ngốc, sang hay hèn, đều có những nét đẹp (hoặc xấu) của riêng họ.
Cuối cùng cái ngày đó cũng phải tới!  Mẹ nó nhờ nó ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường rồi đưa tay vào nâng đầu bố dậy để ông dễ thở.  Ông Phan biết là ông sắp từ bỏ những gì thân yêu nhất.  Trong hơi thở mong manh, ông nhìn bà Phan và nhìn thằng Ngốc trăn trối:
- Cám ơn em… cám ơn con!  Anh…có…một điều muốn..nói…với  em. Từ nay… em… và….các con… đừng gọi…Long là… thằng… Ngốc… nữa… Gọi nó… là… Ngọc. Nó là… viên… Ngọc quý!
Trong tiếng nức nở của bà Phan và trên cánh tay êm ấm của thằng Ngọc, ông trút hơi thở cuối cùng.
Gia đình Lân và Lan vẫn chưa về đến nơi!  
  
 __.,___

Sưu Tầm

Moi cac ban cung doc ....



Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh : ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc : “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay : “Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời : “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.
Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.